Lời kết – Châu viên ngọc ẩn

IMG_3649 (2)

Cứ mỗi khi có một truyện hoàn là ta lại lâm vào cái cảm giác mừng rớt nước mắt, vui ở đây chính là có thể đi được hết cả chặng đường, không bỏ dở giữa chừng. Các nàng cũng biết khi edit một cuốn truyện, người edit luôn trải qua ba giai đoạn, giai đoạn đầu “hăm hở”, giai đoạn giữa “kiên trì”, giai đoạn sau cùng “nản chí”. Ta đúng là có rất nhiều lúc muốn chùng bước, một phần bởi công việc quá bận rộn, dành thời gian edit truyện cũng đồng nghĩa với việc bỏ qua một số thú vui hay cách giải trí khác. Vì thế trước khi quyết định edit ta đã suy nghĩ rất nhiều, một khi đã đâm lao là phải theo lao, lên thuyền rồi nhất định phải cập bờ, không được phép quay lại, cũng không được phép bỏ dở. Cuối cùng tác phẩm tâm huyết thứ hai cũng ra đời, vui hơn bởi vì ta bao thầu cả truyện chứ không phải edit giữa chừng như cuốn “thái tử phi thất sủng”. “Châu viên ngọc ẩn” ta chỉ tình cờ đọc qua một vài trang convert và quyết định edit ngay, vừa edit vừa đọc nên không biết trước nội dung truyện là gì, cũng bởi vì thế mà nhiều khi ta lo lắng không biết đây có phải là một câu chuyện hấp dẫn hay không. May thay ít ra tác giả Thị Kim cũng là một bảo chứng, truyện của chị nhẹ nhàng, hài hước, không gay cấn nhưng cũng đủ làm thỏa mãn cho những độc giả dễ tính không quá khắt khe. Ban đầu vẫn chưa có nhiều người theo dõi lắm, nhưng ta chắc chắn rằng một khi truyện đã hoàn mọi người sẽ yên tâm nhảy hố hơn. Chúc mọi người đọc vui. Ta lại ở ẩn đây…

Chương 66.2: Viên mãn

6aa3df83gw1ehcoipswbzj20gj0rk7d5

Một ngày, Kế Diêu sáng sớm liền ly khai khỏi Dao tỉnh.

Tiểu Từ không nhìn thấy hắn, trong lòng có chút kích động. Bước vào phòng hắn, trên giường chăn gối ngăn nắp, trong phòng cũng được thu thập sạch sẽ, như thế nào lại có một loại cảm giác người đi trà lạnh? Hắn chẳng lẽ đã đi rồi? Chẳng lẽ thật sự bị nàng tức giận đuổi đi?

Trong lòng bắt đầu chua xót khó chịu. Ngày thường không biết là hắn tốt, hắn đi rồi, như thế nào đều cảm thấy không thích hợp? Trong phòng trống rỗng tựa hồ một chút hơi ấm cũng không có, thanh âm của hắn đã muốn quen, thân ảnh của hắn đã muốn quen. Hắn vui đùa nàng cũng nghe tâm ngọt không thôi. Hắn đem hết thảy đều bồi dưỡng thành thói quen của nàng, vừa ly khai đã không thích ứng như vậy.

Hắn là trượng phu của nàng, làm sao có thể bỏ nàng ra đi không một lời từ giã? Cho dù tình tình nàng khó chịu hay quát mắng hắn, cũng chỉ bởi vì nàng không muốn liên tiếp bị hắn chiếm tiện nghi thôi. Trong lòng nàng kỳ thật cũng thích hắn, hắn ngốc đến mức ngay cả điều này cũng nhìn không ra sao?

Thật sự là càng nghĩ càng thương tâm, nước mắt bắt đầu nhịn không được rơi xuống.

Thương tâm cả ngày, cơm trưa cũng không làm, một chút khẩu vị cũng không có, một mình ngồi ở bên bờ suối khó chịu. Mắt thấy mặt trời dần dần xuống núi, trong lòng lại thê lương. Hắn thật sự không trở lại sao? Nước mắt lại tiếp tục tràn mi.

Đột nhiên nghe thấy cách đó không xa có tiếng người nói chuyện, trong đó đúng là có giọng của Kế Diêu. Trong lòng nàng mừng rỡ, vội vàng đứng lên, xoay người nhìn lại. Quả nhiên là hắn, nhưng là, bên người hắn cứ nhiên còn có một nữ nhân! Thân tư thực yểu điệu, dáng người thướt tha.

Nàng một trận hoa mắt váng đầu, không đến một ngày, hắn cư nhiên mang theo một nữ nhân trở về.

Kế Diêu thấy nàng, vội vã bước tới, cười nói: “Tiểu Từ, đây là mẫu thân, nàng còn nhớ không?”

Mẫu thân? Mẫu thân của hắn? Sắc mặt Tiểu Từ đỏ lên, lẩm nhẩm trong lòng cuối cùng an tâm, nghĩ đến vừa rồi vô cớ sinh một bình dấm chua, chính mình cũng cảm thấy ngượng ngùng.

– “Ai nha, Tiểu Từ, A Diêu đều nói hết với ta, đứa nhỏ đáng thương.”

Tiểu Từ cúi đầu ngượng ngùng cười cười.

Kế Diêu kéo ống tay áo của nàng, thấp giọng nói: “Mau gọi a.”

Gọi gì, Tiểu Từ sắc mặt càng đỏ, nhăn nhó kêu một tiếng mẫu thân.

Lâm Phương cao hứng cười rộ lên, nắm lấy bàn tay nàng, nhìn kỹ: “Ân, so với hai năm trước đã trổ mã hơn rất nhiều, xinh đẹp hấp dẫn, tương lai sinh tôn tử, nhất định là một đứa trẻ xinh đẹp. Hừ, không phải là tại Lưu phu nhân sao, suốt ngày ôm cháu ngoại đến trước mặt ta khoe khoang.”

Kế Diêu hắc hắc cười, bàn tay âm thầm đặt ở sau lưng nàng, nhẹ nhàng vuốt ve hai cái, ý tứ chính là, nỗ lực lên.

– “Tiểu Từ, mắt của con như thế nào lại có điểm hồng a.” Lâm Phương thực thân thiết hỏi.

– “Nga, ta vừa rồi ngồi ở bên bờ suối, có lẽ là bị hơi nước xông vào.”

Kế Diêu cũng nhìn kỹ xem hốc mắt của nàng, sau đó liền mặt mày hớn hở nói: “Khẳng định là nhớ ta đi. Hơi nước như thế nào có thể xông thành cái dạng này đây, ngày đó chúng ta ở bên trong lâu như vậy, mắt còn không bị hồng thành như vậy.”

Tiểu Từ xấu hổ đến muốn chui xuống đất tìm chỗ trốn. Lâm Phương ngược lại vui mừng khấp khởi nhìn Tiểu Từ, giống như tôn tử đã chắc chắn nằm ở trong bụng nàng.

Đêm đó, Lâm Phương cũng ngủ lại trên núi, cùng Tiểu Từ ở trong dao trì, Kế Diêu ngủ ở Dao tỉnh.

Lâm Phương cực kỳ thích Tiểu Từ, cùng nàng nằm trên giường nói miên man. Tiểu Từ thương tâm một ngày, tâm tình sa sút liền có chút buồn ngủ, nghe một lúc rồi thiếp đi lúc nào không hay.

Nửa đêm như thế nào cảm thấy thực nóng, dường như bị ôm chặt, da thịt ma sát với vật thể nóng bỏng. Trên mặt cư nhiên còn bị hôn. Nàng giật mình tỉnh lại, vừa thấy, bên cạnh lại có thể là Kế Diêu.

Tiểu Từ vừa sợ vừa thẹn, thúc vào người hắn: “Sao lại là ngươi, mâu thân đâu?”

Kế Diêu cười vẻ mặt thích ý: “Mẫu thân bảo ta đến. Chúng ta vẫn là cày cuốc chăm chỉ cấp cho bà tôn tử, để cho bà có cái mà khoe với người ta.”

Tiểu Chu làm giường gỗ thực không hợp cách, thực vang. Kế Diêu nghĩ lại vẫn là hắn làm giường tốt nhất, cơ hồ không có động tĩnh gì.

Bốn năm sau.

– “Ai nha, Kế phu nhân, bà ôm ai vậy, tiểu oa nhi thực xinh đẹp nha.”
Lâm Phương đắc chí cười: “Tôn tử của ta a.”

– “Mấy tuổi?”

– “Hơn một tuổi.”

– “Ai nha, mới một tuổi mà đã lớn thế sao?”

– “Đúng vậy, con ta cao mà.”

Kế Cẩm nhỏ giọng nói: “Bà nội, ta ba tuổi.”

Lâm Phương ngẩn ra có chút xấu hổ, đối Lưu phu nhân nói: “Đó là tuổi mụ, tuổi mụ.”

Về nhà, Lâm Phương buông tiểu Kế Cẩm, cười tủm tỉm nói: “Tôn tử ngoan, ở nhà là ba tuổi, đi ra ngoài chỉ được hơn một tuổi thôi biết không?”

– “Vì sao ạ?”

– “Cái này, chờ con lớn lên sẽ biết.”

Kế Ân Mặc buông lá thư trong tay, bất mãn nói: “Ta nói nàng lại không thể nhịn mà đem ra khoe đi.”

Lâm Phương giậm chân: “Ta nhịn đã lâu.”

– “A Diêu mới thành thân hai năm, nàng đều ôm tôn tử lớn như vậy ra ngoài, nàng không sợ bị người ta chê cười sao, còn phải chừa mặt mũi cho vợ chồng son với chứ.”

– “Ta ở ngoài đều nói Cẩm nhi hơn một tuổi mà.”

– “Hơn một tuổi mà có thể lớn như vậy, nói nhiều như vậy sao? Nói nàng ngốc, còn không vui.”

– “Phi, lão già dở người, chàng xem thư của chàng đi.”

—–Hoàn—–

Chương 66.1: Viên mãn

10301460_760272220672536_8140290533019517121_n

Tinh thần không rõ, ánh trăng mơ màng, Kế Diêu ôm Tiểu Từ trở về phòng. Tiểu Từ nằm ở trên giường suy yếu ngay cả một tia khí lực cũng không có, vừa thấy Kế Diêu vẻ mặt thâm tình chân thành, cảm thấy mỹ mãn cười, còn muốn ý kiến vừa rồi ở ôn tuyền bị chiếm tiện nghi, thật sự là càng nghĩ càng buồn bực, vì thế hầm hừ nói: “Kế Diêu, ngươi ngày mai ở bên cạnh “dao trì” tự làm một gian nhà cho mình ở, nếu không thì xuống núi đi.”

Mềm lòng cho hắn vào phòng, hắn liền được nước lấn tới, thật sự quá phận.

Kế Diêu thực vừa lòng vào chiến quả tối nay. Nghe nàng nói muốn hắn làm một gian phòng bên cạnh “dao trì”, hắn cũng hiểu được, trong lòng ngọt ngào. Nàng nếu chán ghét hắn, làm sao có thể để hắn ở bên cạnh dựng một gian phòng chứ? Sớm một cước đá hắn ra xa mới phải lẽ.

Sau khi ăn no nê, Kế Diêu bị bỏ đói nửa tháng.

Ban ngày đi chặt trúc dựng nhà, ban đêm nằm ngủ ở phòng bếp trông trời mưa.

Phòng trúc rất nhanh được dựng lên, cạnh bên nhà cô vợ bé nhỏ.

Tiểu Từ đưa y phục và chăn của hắn sang, đặt ở trên đầu giường rồi xoay người đi ra.

Kế Diêu chắn trước cửa, ôm cánh tay đứng chờ.

Tiểu Từ không hiểu thở phì phì: “Ta muốn ra ngoài.”

Kế Diêu dương dương tự đắc nhếch đuôi lông mày: “Hảo.” Hảo thì hảo vẫn không nhường đường.

– “Ngươi chắn đường còn đâu.”

– “Nàng đẩy một chút là được.”

– “Ngươi.” Tiểu Từ thở phì phì bắt đầu đẩy, hắn vẫn không nhúc nhích một tí nào.

Kế Diêu bỡn cợt cười nói: “Đây là địa bàn của ta, nếu không đẩy được thì không thể bước ra ngoài.”

Tiểu Từ đỏ mặt: “Kế Diêu, ngươi đồ xấu xa.”

Kế Diêu nhíu nhíu mày, một phen ôm lấy nàng, nghiêm mặt nói: “Như vậy mới kêu xấu.”

– “Ai, ai ngươi buông ta ra.”

Kế Diêu một đường hướng đến giường: “Đến, nàng thử một lần, xem giường ta làm nằm lên có thoải mái hay không?”

Tiểu Từ dự cảm mục đích của hắn không đơn giản như vậy, vội la lên: “Ta không cần thử.”

Kế Diêu không thèm hỏi ý kiến, tự chủ trương: “Thử một lần đi.”

Nàng thét lên kinh hãi: “Không cần.”

– “Không cần khách khí.” Hắn nói xong, nàng đã bị đặt trên giường, nằm trên chiếc chăn xanh biếc thêu hình uyên ương hỷ thúy.

Lại bị “đùa giỡn”…

Sau khi xong mọi chuyện, nàng vơ loạn áo quần che lên người, mặt đỏ tim đập tức giận không thôi. Lúc này đây lại tự trách mình thiện tâm, vì sao phải tự mình đưa y phục và chăn đến địa bàn của hắn, chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ, có đi mà không có về.

Sau một hồi nghỉ ngơi, khôi phục lại thể lực, Tiểu Từ thở phì phì tự mình khắc lên cái trúc bài trước cửa phòng hắn, mặt trên viết hai chữ “Dao tỉnh”. Sau đó nàng đứng ở cửa xoa xoa thắt lưng lạnh mặt nói: “Về sau nước sông không phạm nước giếng, hừ.”

Kế Diêu giương mắt nhìn nàng, cao thấp đánh giá, chuyển hướng sang những nơi không nên xem nhìn nhìn, ý vị thâm trường cười: “Nước sông cùng nước giếng sớm muộn cũng hòa vào nhau, hai nhập một, phân không rõ làm sao bây giờ.”

Tiểu Từ đầu tiên là sửng sốt, sau hiểu được ý tứ của hắn, nhất thời mặt hồng một mảng, quay đầu đi vào dao trì.

Ba ngày không để ý đến hắn.

Kế Diêu thật cao hứng, từ nửa tháng rút ngắn còn ba ngày. Xem ra, ân, nàng chính là ngượng ngùng thừa nhận đã đối với hắn động tình. Kỳ quái, trước kia hắn ngây thơ không rõ tình cảm của nàng, nàng ngược lại tích cực dũng cảm, hiện tại hắn đem nhiệt tình hoàn toàn kính dâng, nàng lại chuyển sang ngượng ngùng kín đáo.

Xem ra một chữ “tình” này chính là địch tiến ta lui, địch lui ta tiến. Tổng yếu một chủ động một bị động mới có tình thú.

Nói thật, hắn lớn như vậy, còn chưa được hưởng qua tư vị theo đuổi nữ tử. Ngày này qua ngày khác nghĩ biện pháp thảo phạt nàng làm niềm vui, phàm có một chút nho nhỏ tiến bộ, thấy nàng thản nhiên cười, thấy nàng sắc mặt phi hồng, liền cảm thấy đó là cảnh sắc đẹp nhất trên đời.

Chương 65.2: Ngụy quân tử

6aa3df83gw1elmeiivzzxj20zg0knn6q

Đi đến bên cạnh ôn tuyền, cũng không thấy thân ảnh Kế Diêu. Nàng buông quần áo, xoay người tính rời đi, đột nhiên ào ào một tiếng, Kế Diêu từ trong nước đứng lên, một phen giữ lấy cánh tay nàng.

Lần này xem thập phần rõ ràng, từng giọt nước lăn dài trên da thịt trơn bóng của hắn chảy một đường xuống, thẳng đến bụng dưới. Bởi vì dùng sức mà các cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, rắn chắc mà to lớn. Mặt nàng một mảnh nóng rực, vội vàng giãy dụa muốn rời khỏi. Không ngờ hắn nhanh như chớp ôm nàng xoay người thả xuống nước.

Nàng kêu lên thành tiếng, không kịp phản ứng đã bị hắn ôm kéo vào giữa dòng.

Kỹ năng bơi của nàng không tốt, y phục ướt đẫm dính sát vào đùi. Ngoại sam trên người cũng nặng, bông vải hấp đầy nước, cảm giác đem nàng nhấn chìm dần dần.

Nàng kích động ôm lấy cổ hắn, thất thanh kêu lên: “Mau thả ta ra, thả ta ra.”

Kế Diêu cười hắc hắc: “Muội muội, hiện tại là ngươi ôm ta, không muốn buông ta, chính ngươi nhìn xem.”

Tiểu Từ vừa sợ vừa thẹn bất chấp la lên: “Ngươi đưa ta vào bờ, ta sẽ buông ngươi ra.”

Kế Diêu nở nụ cười: “Không cần. Nàng ôm ta, ta không có ý kiến.”

Tiểu Từ đen mặt, tức giận không nhỏ, đáng tiếc cũng không còn cách nào khác. Nếu nàng buông tay, chắc chắn sẽ bị uống nước. Vừa nghĩ đến đó là nước hắn tắm, đánh chết nàng cũng không uống. Vì thế đành phải ở trên cổ hắn, giằng co, sinh hờn dỗi.

Kế Diêu mỉm cười đạt được, bàn tay bắt đầu không an phận.

– “Ai, ai, ngươi đừng lộn xộn.”

– “Ta không nhúc nhích mà.”

– “Ngươi động.”

– “Ta động chỗ nào?”

Tiểu Từ ngượng ngùng không nói, càng thêm buồn bực.

Kế Diêu kéo váy nàng nói: “Cái này phải cởi ra, mặc trên người sẽ không thoải mái.”

Tiểu Từ thét chói tai: “Không cần.”

Kế Diêu nhỏ giọng thì thầm: “Đừng kêu, vạn nhất có người nghe được, lại nghĩ này nọ. Nàng từng ở trống trơn đài hôn ta ai ai cũng biết, đừng để họ vẽ thêm vài nét bút nữa vào câu chuyện của chúng ta, về sau không thể ở lại Cẩm Tú sơn đâu.”

Tiểu Từ đỏ mặt xoay thắt lưng giãy dụa, không nghĩ để ma trảo hắn thực hiện được. Đáng tiếc phút chốc nhìn thấy cái váy di động trên mặt nước, theo dòng nước phiêu phiêu…Lại một giây sửng sốt, vạt áo hé mở, cái yếm nháy mắt cũng không thấy tăm hơi.

Cả khuôn mặt Tiểu Từ đỏ bừng, hoàn hảo, trời tối, thấy không rõ.

– “Nếu không đưa ta vào bờ, ta cắn ngươi.”

Kế Diêu gật đầu: “Hảo, nàng cắn đi, cắn vào môi ta ấy.” Nói xong, bằng tốc độ sét đánh chủ động đưa môi tới cửa.

Bàn tay Tiểu Từ không dám buông ra, môi cũng thất thủ.

Thiên hôn địa ám.

Thật vất vả hắn mới buông nàng ra, làm cho nàng hít lấy hít để không khí, lúc này mới phát hiện không biết khi nào ngoại sam cũng thoát khỏi người nàng bồng bềnh trong nước. Chân của nàng còn vòng qua lưng hắn. Tiểu Từ xấu hổ giận dữ suýt ngất, hung tợn nói: “Kế Diêu, ngươi chờ xem.”

Kế Diêu tiếp tục không biết xấu hổ gật đầu: “Ân, ta chờ.”

Lại có một đợt sấm chớp mưa rền quét qua.

Thiên lại hôn, lại ám.

Lần thứ hai buông ra, Tiểu Từ cảm thấy thân thể mình đã muốn nhuyễn, tim đập nhanh bất thường.

Hắn ôm nàng bơi qua, đến gần bờ có một tảng đá, hơn phân nửa chìm trong nước. Mặt trên là một gốc cây cổ thụ sum sê đầy cành lá, chạc cây vươn ra để lộ nửa vòng tròn ánh trăng, sáng rọi chiếu xuống mặt nước.

Hắn đem nàng áp vào tảng đá, tay chân đều hạnh kiểm xấu.

Bởi vì gần bờ, lá gan của nàng lớn lên, bàn tay buông cổ hắn ra bắt đầu đánh trả. Giãy dụa phản kháng kết quả tất cả những gì còn sót trên người đều buông lỏng trượt dần…

Hắn ở mặt trên nhìn nàng ôn nhu cười, tú nhã tuấn lãng, khiêm khiêm như quân tử. Nhưng ở dưới nước động tác lại kiên định mà bá đạo, là một bá vương không hơn không kém.

Hắn bắt lấy hai cánh tay nàng kéo qua đầu, khóa chặt ở trên tảng đá. Sau đó liếm liếm xương quai xanh của nàng. Mặt nước vừa vặn đến đôi nhũ hoa của nàng, nửa vòng tròn trên ngọn núi, một hạt đậu đỏ ở trên mặt nước lập lòe.

Hắn hôn một cái, khàn khàn cổ họng nói: “Đậu đỏ sinh miền nam, xuân đến nảy mầm. Khuyến quân chọn ngắt lấy, vật ấy tối tương tư.”

Tiểu Từ ngượng ngùng cơ hồ muốn cắn chết tên ngụy quân tử này, giờ phút phong lưu còn muốn cải loạn danh thi.

– “Phu nhân, mặt nàng đỏ tựa đèn lồng.”

Kế Diêu cười hì hì nhìn nàng, sau đó lại nói: “Phu nhân trước kia nhìn lén ta ở ôn tuyền tắm rửa, hiện tại như thế nào lại không nhìn?”

– “Nói bậy, ai nhìn!”

– “Ta sớm biết nàng có chết cũng không thừa nhận mà. Nàng xem bên ngực trái của ta có một vết sẹo, ta không lừa nàng, nàng kiểm tra đi.”

– “Không sờ.”

– “Phải thử mới biết được.”

Hắn kéo bàn tay nàng, tay nàng tựa hồ có thể cảm thấy nhịp đập trái tim hắn, có lẽ chính là một loại ảo giác, dường như tim hắn đập rất nhanh, cùng nàng giống nhau.

Hắn cúi đầu hôn xuống, dòng nước ấm áp phụ giúp hắn, không nghĩ tới hắn không tiếng động đẩy mạnh vào.

Cơ thể nàng cứng đờ, lại bắt đầu phản kháng. Hắn đành phải nhẫn nại dừng động tác, tinh tế hôn môi làm cho nàng thả lỏng, rồi sau đó ở bên tai nàng thấp giọng thì thầm: “Không phải lần đầu tiên, sẽ không đau, nàng đừng sợ.”

Nói gì vậy? Nàng vừa thẹn vừa giận, tuy rằng không đau, nhưng là nàng còn chưa chuẩn bị tốt, liền bị hắn vội vàng xâm chiếm, ở trong nước đánh bất ngờ.

Nàng buồn bực cắn vào đầu vai hắn, hắn cũng không nhúc nhích, tựa hồ không biết đau. Chính là ôn nhu nói: “Nàng không biết là chúng ta thực phù hợp, cảm giác này rất quen thuộc sao? Ta chỉ muốn làm cho nàng nhớ lại.”

Nàng buông lỏng khớp hàm, bất đắc dĩ mà tức giận. Như thế nào lại sử dụng biện pháp này?

– “Không quan hệ, một lần nàng không nghĩ ra, chúng ta lại thêm một lần. Mỗi ngày đều cố gắng, nhất định sẽ có kết quả.”

Cái này rõ ràng là giương cờ hiệu đi làm chuyện xấu mà. Còn muốn mỗi ngày, ngươi nằm mơ đi, Tiểu Từ thở phì phì quay đầu, ngươi chờ, lúc này là do nàng không cẩn thận, tuyệt đối không có lần sau.

Hắn cực kỳ ôn nhu săn sóc mà đẩy mạnh, nước gợn sóng nhộn nhạo, hai người giống như nụ liên hoa, ở trên mặt nước chậm rãi khai hoa.

Chương 65.1: Ngụy quân tử

6aa3df83gw1ekfod0rhd7j20x30ju45u

Hôm sau nắng ráo.

Tâm tình Kế Diêu cũng thật sáng sủa.

Tiểu Từ sau khi rời giường liếc mắt nhìn thấy hắn, khuôn mặt có hơi đỏ hồng, liền trấn định tự nhiên đứng lên mặc áo khoác, mở cửa. Kế Diêu thoáng có chút tiếc nuối hiện tại đang vào đông, mặc dù ở chung một phòng, buổi tối đi ngủ lại mặc kín không một kẽ hở, thật sự không thích hợp tiến thêm một bước phát triển quan hệ ái muội.

Tiểu Từ đứng ở cửa vươn vai, quay đầu đối hắn mỉm cười: “Thời tiết thật tốt, khó có được sáng sớm được nhìn thấy bình minh. Kế Diêu, ngươi đem chăn ra phơi nắng đi, đêm qua không phải bị ướt sao?” Kế Diêu cười đến cự kỳ sáng lạn, nàng đây là đang quan tâm hắn phải không? Trong lòng hắn cũng như ánh mặt trời ấm áp.

Hắn vui cười hớn hở tháo sợi dây thừng buộc vào hai cột trụ, sau đó ôm chăn vắt lên. Ngẫm nghĩ, vội chạy vào đem chăn Tiểu Từ ra phơi.

Chăn là Tiểu Chu mua, người này cố ý mua loại chăn tục khí nhất, hai cái chăn một cái màu hồng một cái màu lục, một cái thêu uyên ương hỷ thúy, cái còn lại cũng là uyên ương hỷ thúy.

Tiểu Từ nhìn hai cái chăn phơi cùng một chỗ, lại thấy Kế Diêu nhìn mình không chớp mắt, ngạc nhiên hỏi: “Kế Diêu, ngươi đang làm gì?”

Kế Diêu hít thật sâu một hơi, cố tình u oán: “Ngửi hương vị mỹ nhân, an ủi nỗi khổ tương tư.”

Tiểu Từ đỏ mặt, hừ một tiếng, cúi đầu trở về phòng.

Kế Diêu ha ha cười đi làm cơm, trong phòng bếp còn đọng lại vài vũng nước chưa khô. Kế Diêu âm thầm cảm tạ Tiểu Chu làm việc qua loa, tâm tình sung sướng bắt tay vào làm điểm tâm. Làm xong  cơm đang muốn bưng vào phòng, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có người gọi to: “Tiểu Từ.”

Kế Diêu từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài vừa nhìn thấy, là A Bảo.

Tiểu Từ cũng từ trong phòng đi ra, cười nói: “A Bảo ca, có chuyện gì?”

– “Ngươi nhớ ra ta?”

Tiểu Từ lắc đầu: “Ngày hôm qua Kế Diêu nói với ta, ta nhất thời vẫn chưa nhớ được gì.”

– “Vô phương, vô phương. Ta vội tới đưa cho ngươi cái này, đây là những thứ ta săn được sáng nay, thỏ và chim trĩ. Ngươi ăn vào không chừng sẽ tốt hơn.”

Tiểu Từ vội vàng nói lời cảm ơn, đối với A Bảo nở một nụ cười tỏa nắng.

Tất cả biểu tình trên khuôn mặt nàng Kế Diêu đều thu vào mắt, hắn có chút ghen tị với A Bảo, không biết đến bao giờ nàng mới có thể trao cho hắn một nụ cười như thế.

A Bảo đi rồi, Tiểu Từ cao hứng đem chim trĩ và thỏ đặt trên mặt đất, gọi lớn: “Kế Diêu, ngươi nhanh ra xem, nên xử lý chúng như thế nào?”

Kế Diêu đứng dựa bên khung cửa, ôm cánh tay chua nói: “Cười với ca ca một cái, ca ca làm cho ngươi.”

Tiểu Từ đỏ mặt trừng mắt với hắn, ánh mắt trong suốt dường như có vô vàn dương quanh rơi vào, nhìn hắn vui cười thoải mái, từ từ tiến tới gần.

Tiểu Từ cảnh giác lui về phía sau từng bước, sắc mặt càng đỏ.

– “Ngươi làm gì?”

– “Không làm gì, hình như trong mắt nàng có gì đó.”

– “Vật gì vậy?”

Kế Diêu thực chăm chú nhìn vào hai mắt nàng, sau đó chậm rì rì nói: “Không có gì, toàn là bóng dáng của ta.”

Tiểu Từ buồn bực, mắng hắn một phen: “Làm việc đi, bằng không mau xuống núi về nhà.”

Đây đúng là một đòn sát thủ!

Kế Diêu bất cứ giá nào cũng phải mang nàng xuống núi, vì thế Kế thiếu hiệp ngay lập tức ngoan ngoãn nghe lời lại bắt đầu đi chẻ củi. Chỉ mới hai ngày, nhưng đống củi cũng đủ dùng nhóm lửa cho nửa tháng. Kế thiếu hiệp ngồi ở trên nóc nhà, buồn rầu nhìn ánh chiều tà, một lòng mong muốn nó ngay lập tức rớt xuống triền núi, chỉ cần trời vừa tối, hắn nhất định sẽ dùng sắc dụ Tiểu Từ.

Rốt cục, trời hoàn toàn tối đen, mặt trăng lại mọc lên thay thế.

Tiểu Từ ngồi ở dưới đèn, cầm trong tay mảnh khăn lụa trước kia, mặt trên thêu một đóa hoa anh đào, lại là một đóa hoa đào chưa thêu xong. Là cho chính mình, hay là cho hắn? Khăn lụa màu lam, hẳn là vì hắn mà thêu đi.

Nàng có chút thất thần, nhớ không nổi trước kia, tình cảm của nàng đối với hắn rốt cuộc như thế nào.

Đột nhiên nghe thấy ngoài phòng tiếng hắn gọi tên nàng, nàng buông khăn lụa đi ra ngoài. Ánh trăng mờ mịt, quanh dòng suối hơi nước đọng lại như sương trắng. Kế Diêu tựa vào bên bờ, đang gọi nàng.

Cả người hắn giống như đang phát sáng, nàng ngượng ngùng tiến đến, xa xa hỏi: “Chuyện gì?”

Kế Diêu ôn nhu nói: “Nàng lại đây.” Trước kia, nàng không phải rất thích nhìn hắn sao, đại trượng phu co được dãn được, Kế thiếu hiệp quyết định sắc dụ.

– “Sao ta phải đến?” Đáng tiếc Tiểu Từ không nhích thêm được một li, vẫn đứng xa xa. Không đến gần thì làm sao thấy rõ, như thế nào dụ?

Kế Diêu đành phải tạm thời thay đổi sách lược, nói: “Ta quên mang theo y phục, nàng lấy giúp ta.”

Tiểu Từ xoay người vào phòng mở tủ quần áo, phát hiện cư nhiên áo quần của mình và hắn để cùng một chỗ. Xem ra, thời gian ở căn nhà gỗ này, hai người thật sự là một đôi vợ chồng chi thực. Trên người không có hạt chu sa là minh chứng tốt nhất. Trong lòng nàng mạnh mẽ chấn động, trên mặt bắt đầu nóng rần lên.